THPT Sông Đốc
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
yuukochan
yuukochan
Super Mod
Super Mod
Nữ Posts : 31
Coins : 1004
Thanked : 4
Ngày tham gia : 12/05/2008

Những hạnh phúc giản dị... Empty Những hạnh phúc giản dị...

Fri May 16, 2008 10:12 am
Đôi khi trong cuộc sống, có những hạn phúc bình dị mà chính chúng ta,
nhiều khi,cũng vô tình lãng quên nó để cuốn theo những vòng xoáy vô
hình trong cuộc sống. Đôi khi, tôi cảm thấy rất yên bình, và tôi nhận
ra, có những điều vô cùng nhỏ bé, giản đơn xung quanh mình, mà vì một
chuyện nào đó, tôi đã vô tình ko để ý trong suốt một thời gian dài, để
rồi khi có dịp bình tâm lại, ngắm nhìn nó, mới thầy cuộc đời này còn
nhiều điều tươi đẹp quá. Đôi khi, chỉ nhìn một vạt nắng trước sân nhà,
một tiếng phong linh lảnh lót mỗi buổi chiều hè, một cây phượng già nằm
thu mình trong góc sân trường, mà hoa, đã rợp đầy một khoảng tĩnh lặng.
Đôi khi có những niềm vui rất đỗi giản di:
Tôi vui, vì được trông
thấy những người bạn tôi yêu thương, hằng ngày vẫn vui cười như thế. Nụ
cười ấy đã cho tôi sự sống, và niềm tin vào ngày mai.
Tôi vui vì
biết rằng quanh tôi vẫn có mọi người, những người sẵn sàng dang rộng
vòng tay che chở, để ôm tôi vào lòng, mỗi khi tôi cần một bờ vai...
Tôi vui, vì cuộc sống vẫn diễn ra bình lặng từng ngày, bầu trời vẫn đầy nắng, và gió vẫn cứ vu vơ, như mùa hè bao năm trước...
Tôi vui, vì được nấu những món ăn cho những người yêu thương nhất...
Tôi
vui, vì ngày nào cũng được onl, để nhận thấy, sự hiện hữu của các bạn
xung quanh mình, ngay cả khi, tôi cứ nghĩ, mình đã chỉ còn 1 mình, cô
độc...
Tôi vui, vì được là thành viên út trong gia đình A4 nhí nhố,
được thoải mái nũng nịu với bố mẹ, ngồi ngoan ngoãn nghe thầy và cậu
dạy, những điều nhố nhăng, rồi bật lại tanh tách :005:
Tôi vui, vì tôi được sống dựa vào mọi người.
Tôi vui, vì vẫn còn có những người sống dựa vào tôi, nhiều hơn tôi nghĩ...
Tôi vui vì được lắng nghe,chia sẻ với tất cả.
Tôi
vui khi được ngồi hàng giờ, chỉ để nghe ai đó khóc, và dựa vào vai
mình, cho dù bờ vai ấy đôi khi vẫn run lên vì những thứ bình thường
nhất...
Tôi vui, vì được làm chỗ dựa cho những người tôi yêu thương,
khi họ cần một người nào đó để chia sẻ, để xả những cơn giận dữ, la
hét, thậm chí là để rủa xả cho hết những cơn bực bội, rồi sau đó lại
bật khóc ngon lành :001:...
Tôi
vui vì được làm tổng đài yêu thương cho những người bạn, những người
sống quanh tôi, cho dù, chuyện của chính mình, lại luống cuống, hoang
mang "vô độ" :005:
Tôi
vui, ngay cả khi mọi người hoài nghi, hiểu nhầm tôi, tôi cũng ko sợ, vì
tôi biết rằng, bên cạnh mình, còn có ít nhất một người luôn tin rằng
tôi mãi mãi ko thay đổi...
Tôi vui, vì được ăn cơm với bố mẹ đủ 2 bữa trong ngày, 14 bữa trong tuần, hơn 56 bữa trong tháng, 730 bữa trong năm...
Tôi
vui, khi bố mẹ tôi cười, khi anh trai tôi được nghỉ (một sự kiện hiếm
hoi trong năm), dù ổng chẳng giúp được gì, thậm chí còn hành tôi thêm :002:
Tôi
vui, khi những con vật tôi yêu thương, nằm gọn trong lòng, đôi mắt lim
dim, mơ màng, nhìn tụi nó, thấy thật yên bình (dù con vật hay ở bên tôi
nhất đã ra đi :006: )...

Cuộc
sống, vẫn cứ tiếp tục với những niềm vui giản dị, mà chỉ khi người ta
dừng chân, đứng nhìn lại mới nhận ra, đằng sau con đường bụi bặm là
những hạnh phúc nhỏ bé đơn sơ mà trường tồn nhất.
"Cứ mải miết đi
tìm chút gió, ko biết rằng nắng đã tắt dần sau những rặng cây mờ xa, và
chỉ có mái nhà, mới là bến đợi cho con người ta trở lại..."

Nguồn: tự bút :004:
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết